- Chẳng lẽ mình gục ngã ở nơi vắng vẻ này sao? - Đầu tôi lại vang lên câu hỏi này một lần nữa.Dabasir cũng vậy, nhưng lần này anh gọi lớn:- Người đàn ông ngồi bên cạnh vị thương gia vừa kể chuyện lên tiếng.Một lát sau, bà thở dài và cất tiếng nói:Ông bàng hoàng nhận ra đó chính là Kẻ cướp biển ngày trước.Một lát sau, bà thở dài và cất tiếng nói:Bấy giờ, bạn hoàn toàn yên tâm làm việc để trả nợ, thời gian có thể hai năm, bốn năm hay mười năm chẳng hạn.Nó sẽ mang lại cho tôi nhiều thứ tôi cần như trang trại, gia súc, mùa màng…– Trong hai câu chuyện trên, dịp may vụt khỏi tầm tay là do sự trì hoãn của chúng ta.Vì thế, cháu đã đủ khả năng để nhận một trách nhiệm nào đó.
