Cũng chả phải nói ai cũng vứt một tí như thế thì xã hội này ra gì.Chỉ là ta đang viết.Liệu đã đủ thông minh để biết đem đến cho nhau những cơ hội phát triển trí tuệ nhằm nâng cao phẩm chất cộng sinh và làm nó trở nên dễ chịu, không hủy diệt năng lực cá nhân.Trong đời sống có lẽ chẳng bao giờ có những sự kỳ lạ, khác thường ấy.Chàng ra về thắc mắc: Tại sao nó chẳng yêu mình?Hắn biết vì hắn đã từng.Đời đang cũ nhưng vì cũ mà có quá nhiều cái mới rình rập, chờ đợi.Thế nên trong hắn mơ hồ sự so sánh tưởng như là một sự giằng xé lớn lao nhưng thực ra tối nghĩa và thiếu cơ sở: Chung thủy với đời sống tuyệt vời hơn hay sáng tạo tuyệt vời hơn? (Cái này từa tựa như câu hỏi vị nghệ thuật hay vị nhân sinh).Còn bây giờ leo thang cũng mỏi.Ngoan nào, đợi tao có cơ hội, tao viết.
