Moon, giám đốc một trường học ở Nữu Ước không cần phải mất tới hai tuần mới kiếm được cách làn vui người khác hầu diệt nỗi ưu tư của bà.Giữa đường ông không muốn đi nữa thì thôi, ngừng lại.Tôi sẽ suốt đời mang ơn tác giả bài đó, người viết câu này: "Đối với một đạt nhân thì một ngày mới là một đời sống mới".Tôi rán tỏ rằng tôi coi họ là người chứ không phải chiếc bánh xe trong một bộ máy.Chỉ có cách đó là diệu nhất.Mà thiệt thế, dùng tiền mua một vật, tức là "kinh doanh" chứ gì?Nghĩ tới sự khoan khoái mà nghỉ ngơi.Tôi sống độc thân và chỉ khi nào xỏ kim tôi mới nhớ tới".Ông bảo một nhóm sinh viên làm những chắc nghiệm mà ông biết trước rằng họ không thích chút nào hết.Cách đó giúp tôi nhận xét một cách lạnh lùng, khách quan và diệt được hết những cảm xúc.