Ông Tarkington phản động lại cách nào khi ông bị "tai nạn ghê gớm nhất ấy?" Ông có nghĩ như vầy không? "Tới số rồi."Đừng lo tới ngày mai vì ngày mai ta phải lo tới công việc của ngày mai."Tiếng tíc tắc của cái nợ đó ám ảnh tôi hoài, làm cho tôi tỉnh khô, trằn trọc suốt đêm trường.Vì chúng tôi tuần tự theo một con đường hợp lý để tới một kết quả hữu lý.Người ta không để các bệnh nhân được ngồi yên một phút nào, thường là bắt họ phải hoạt động ở ngoài trời như câu cá, săn bắn, đánh banh, chơi cầu, chụp hình, làm vườn, hoặc khiêu vũ khiến họ chẳng có phút nào rảnh để nhớ lại những nỗi ghê gớm ở trận tiền.Tôi biết là nhờ kinh nghiệm chua chát và đau đớn.Dưới đây là một cốt chuyện hay nhất do bác sĩ Harry Emerson Fosdick kể lại, một truyện về những thắng bại của một cây đại thụ trong rừng.Tuy bà đã có nhiều cháu nội, trông bà chỉ vào trạc bốn mươi.Càng cận ngày, tôi càng đau đớn cho thân phận.Bác sĩ nói với má tôi rằng người không thể qua được sáu tháng nữa.
