Tôi cất tờ giấy vào cặp.Có đứa trẻ vừa mút kem vừa sán lại gần tò mò xem bà già bới rác.Ăn tỏi không dám ăn vì sợ phải đầu thai thành súc vật 12 kiếp thay vì 6 kiếp nếu không ăn.Con người đang bắt đầu có mong muốn chân thành hơn về giệt giặc nghèo đói cho nhau, đó là một dấu hiệu sáng sủa.Bác gái hơn đứt bạn về khoản ăn nói, bạn chỉ biết ngồi cạnh bà, bóp đôi vai, đôi tay gầy guộc, khô quắt.Thất vọng vì không có một người để khâm phục vì sự chín chắn, nhân hậu và thông thái của tuổi tác.Bao giờ thì xong? Không bao giờ? Không rõ.Ngồi một tẹo thì một ông nữa mở cửa vào, phủi nước trên các ghế và trèo lên một cái, ngồi bó gối.Và sự vất vả, bệnh tật của họ nữa.Nhưng bạn luôn có cảm giác mình chẳng phải là nghệ sỹ.
