Chúng ta cùng bắt chước nhau và vô thức tốt hơn từ đó.Nó bắt chước tôi, dần dà cũng thành của nó, tôi chả nhớ tôi bắt chước ai.Họa chăng chỉ có thể tạm tránh sự phán xét của cộng đồng và lương tâm khi cả cộng đồng và cả lương tâm của cộng đồng đã trở nên chai sạn, a dua.Anh ta thả miếng ni lông trắng đục ấy xuống dưới chân.Chỉ là một thứ cảm giác theo thói quen của kẻ cô độc, ít tiếp xúc.Rồi đến nằm bên nàng.Lại nhớ đến cuốn Vua bóng đá của Azit Nêxin.Chúng tôi ngồi yên với sự thoải mái chứ không gắng gượng hay kìm nén.Và thích được dẫn đi hơn.Tai họa có thể ập xuống bất cứ lúc nào.