Phía sau hai hàng cây là một lùm lau lách um tùm như rừng.Nó lí giải cho cảm giác còn háo hức đi một chặng đường hơn chục cây số để chạy nhảy một chút, uống nước, thi thoảng ăn thịt chó, rồi về.Nhưng không hướng tới nó thì tôi lại thấy mình hèn hạ.Thế hệ chúng tôi, cũng đang thế, dù gặp nhau hàng ngày.- Sẩm tối rồi còn say nắng nỗi gì.Kiểu chơi chữ ai chả biết này đôi lúc tự nhiên đến thì dùng thôi, chưa bao giờ thử bẻ đôi từ nhân loại, bẻ ra thấy cũng hay.Tôi để mẹ dắt tôi đi.Nhà văn cười gượng: Tại anh chưa ăn sáng thôi, mình ạ.Hắn sẽ phải điểm lại những khao khát đã đi trốn, những ơn huệ đã nhạt nhòa và tàn phai, phải trách khéo (đôi lúc sỉ vả) sự yếu đuối vì suy nhược của mình.Chả có gì để nhớ ngoài vài khuôn mặt thân quen và những kỷ niệm chung.