Lúc đó bạn có thể đọc báo được.Từ sở về nhà bạn có cảm tưởng mệt nhọc đó (ý muốn nói ở sở ra, bạn không thấy mệt nhọc gì cả và bạn mệt không phải vì việc làm mà vì tưởng tượng).Rồi ta tự bào chữa là không có thì giờ, rằng mỗi ngày chỉ có 24 giờ thôi.Vậy đợi tới tuần sau hoặc ngày mai là việc không lợi gì cả.Nó là hình thức cao nhất của văn chương.Bạn sẽ thấy kết quả.Mà khó thay đổi cái của quỷ đó lắm.Tôi có thể nghe óc bạn như nghe điện thoại ở nên tai tôi vậy.Thành thử có hàng chục vạn giờ mất đi như vậy mỗi ngày chỉ vì người ta ít nghĩ đến thì giờ lắm, không bao giờ đề phòng để khỏi đánh mất nó.Làm như vậy bạn sẽ có được một khoảng thời gian dài ít nhất là 3 giờ.
