Tiệc tan, nhà tôi kể lại: "Em chạy đi kiếm một người dọn bàn thì ra chiếc khăn ăn kia còn ở tiệm giặt.Và có lẽ không một trẻ em mồ côi nào cám ơn hai ân nhân đó cả, trừ một vài hàng trong thư.Sau cùng tội nhân thấy khổ sở như búa đập vào đầu và hoá điên.Dù không tiền trả chủ khách sạn, tôi cũng sung sướng.Tôi muốn nhảy xuống sông tự tử cho rồi đời.Người thường, nếu đui và bị mổ mắt 12 lần thì chắc là sợ mà gầy ốm như ma dại, còn ông Tarkingtom thì nói "Bây giờ có đổi nổi đau đớn ấy để được nỗi vui hơn tôi cũng không đổi".Đứng vậy và về nhà đi".Nhưng bài nhạc tiếp tục, kế đó có ai lên tiếng ca một điệu cổ:Trong chiến tranh vừa rồi, các nhà chỉ huy tối cao của quân đội ta luôn luôn dự tính cho ngày mai và cả những ngày còn xa hơn nữa, nhưng họ không bao giờ vì vậy mà ưu tư cả.Nhưng thật ra, chính người ấy phải là một nhà hiền triết.
