Đọc cũng không thấy thích một sêri truyện toàn về tôi thế này.Có thể nó chưa đủ để xoa dịu nỗi cô đơn khủng khiếp của những người gọi là cao thủ hiện sinh (thường là những tài năng lớn).Mẹ hỏi: Con mệt à? Con không học được à? Pho tượng tôi vẫn hóa đá.Đó là lúc bạn bắt đầu trách mình thật yếu ớt, kém cỏi, không chịu nổi mấy âm thanh mà vô số con người va chạm hàng ngày.Cả khi em ngoác miệng kêu Việt Nam vô địch! thì em vẫn duyên dáng và đầy sức sống khác hẳn đám ô hợp quá khích kia.Sớm nay, thấy bạn (dùng chiến thuật) ngồi thừ trên giường.Nhưng lại lo sẽ chết yểu và lãng nhách khi mới vào quá nông.Mua rau, thịt, bút chì và nhãn vở, còn 500.Nhưng lạm dụng chúng thì chẳng khác nào thể hiện mình không xứng đáng với chúng.Mẹ, tôi và một người quen.
