Đêm kia, trong một cuộc du lịch, tôi có ghé thăm công viên Quốc gia ở tỉnh Yellowstone.Một tối, tôi vặn vô tuyến điện và nghe thấy một câu kỳ cục.Tuy nhiên tác giả đã nhồi vào óc ta một cách tuyệt khéo, nhờ lời văn có duyên của ông.nhưng bây giờ tôi thấy sung sướng ngoài ước vọng của tôi.Ông có chia tiền cho họ không? Không.Và tôi bận quá, không có thì giờ để thấy mình cô độc, để ưu phiền nữa.Lần nào về thăm nhà vài ngày trước lễ Giáng Sinh thì tôi cũng được ba tôi kể cho nghe đã mua than và thức ăn cho một người "đàn bà goá", đông con mà nghèo khổ nào ở trong tỉnh.Tại sao thế? Tại kinh nghiệm bảo nó biết rằng làm như vậy chẳng ích lợi gì.Rồi tìm một cách hành động mới và bạn sẽ thấy kết quả thần diệu.Ông nói: "Thiệt kỳ diệu! Khoa học ngày nay tinh vi tới nỗi mổ được phận tế nhị là con mắt! Thiệt kỳ diệu!"
