Mẹ: Hai bác có chuyện gì à? Tôi: Im lặng.Anh họ bảo chị út và bạn: Chủ nhật bận gì không, anh đưa hai đứa đi mua sắm.Xuống nữa đến cái cổ họng độ này đôi lúc đau rần rật.Tôi sợ cảm giác yên bình lấp đi những sâu cay cần có.Vừa tức giận vừa thương xót vừa không hiểu tại sao.Mệt sao cháu còn đi chơi.Lại còn có cả một cái quai vòng qua miệng giỏ, chắc để móc vào cành cây.Xét cho cùng thì bác gái không phải một thiên tài về lãnh đạo.Và tiếp tục động não để vờn mình một cách thi vị nhất.Anh đang hạnh phúc.