Giấc mơ cũ rồi mà.Kéo ghế ngồi xuống đầu bàn.Đầu ta đang bệnh lắm, bỏ bê nhiều quá, không theo kịp tiến độ nữa.Dần dần, tôi đâm ra còn lảng tránh chúng và giữ vẻ đạo mạo đầy cổ hủ.Nhà văn bỗng thèm nụ cười trong im lặng của nàng.Bác bạn đã và đang ganh đua với bà bạn.Không phải điệu cười chua chát.Trước mỗi đợt đội ta tấn công thì rộ lên như phong trào.Tôi yêu và thương bác tôi.Tôi đến lớp mới, ngồi bàn gần cuối.