Biết rõ bạn là cái gì để làm gì.Mẹ cầm bút, viết mỗi một lần hai chữ đó.Như những lúc tôi không cần em.Nghĩ đến một viễn cảnh xin lỗi và trả góp.Hôm nay đi đâu? Không biết.Thật ra, có gì để mất đâu.Dỗi mẹ à? Tôi hơi bàng hoàng.Theo thời gian thì chúng dần thành thói quen.Theo thói quen, nó thành thứ máy tự vận hành.Sinh viên nộp đơn cho giáo viên, có gì là nhục.