Vào thời điểm này, một số bệnh nhân cảm thấy những sự lựa chọn của họ trong cuộc sống trở nên hạn chế đến nỗi họ rút lui khỏi những mối tiếp xúc với con người.Đôi khi, tất nhiên, chúng ta thực sự lựa chọn để phát triển những thói quen lành mạnh.Chúng ta không phải là điều mà chúng ta nghĩ, nói hay cảm thấy.Làm thế nào mà người ta có thể nhớ lại các sự kiện họ đã cùng chia xẻ với sự đa dạng đến vậy? Câu trả lời, tất nhiên, đó là ý nghĩa của các sự kiện đối với ta sẽ ảnh hưởng tới những gì ta nhớ, cách ta nhớ và cùng với nỗ lực của mình, chúng ta đã sáng tạo nên một câu chuyện gắn bó chặt chẽ với cuộc đời mình, phản ánh những điều ta suy nghĩ về chính bản thân và việc làm thế nào để trở thành những con người như chúng ta ngày nay hay mơ ước mình được như vậy.Tất nhiên là chúng ta làm điều này qua những ví dụ mà chúng ta nói với chúng.Đây không phải là «hy vọng» theo bất kỳ một ý nghĩa nào.Khá lâu trước y học hiện đại xuất hiện, mọi phương cách hàn gắn niềm tin đều động viên con người đấu tranh với bệnh tật.Họ chờ đợi cho tới khi cảm thấy tốt hơn.Thời gian cho sự quan tâm của chúng ta đã trở nên thật ngắn ngủi.Đây là một dạng tự khinh mình khác mà kết quả chẳng đi đến đâu cả.
