Tiệc tan, nhà tôi kể lại: "Em chạy đi kiếm một người dọn bàn thì ra chiếc khăn ăn kia còn ở tiệm giặt.Vậy tôi có lo lắng cũng là lẽ tự nhiên.Cả nhà đều được vui vẻ vì hết rảnh để lo nghĩ rồi.Nhờ kinh nghiệm ấy, tôi thấy rằng nếu bạn và tôi, muốn khỏi mang nợ và khỏi lo về tiền nong, chúng ta phải theo phương pháp của các hãng buôn: lập một quỹ chi tiêu và quyết chỉ chi tiêu theo số dự định.Vậy mà có cái gì không xuôi.Ông đọc sách và nhiễm được thú nghiên cứu những vấn đề chính trị kinh tế và xã hội.Sáng hôm sau, ông phàn nàn đã thức trắng đêm.Tôi không buồn đóng tàu chút nào, mà cũng không buồn làm việc gì cả.Đứng nhỏ không những thấy vui mà còn học được giá trị đồng tiền và cách tiêu xài nữa.Rồi hoạ vô đơn chí: nhà ngân hàng ông gởi tiền cũng vỡ nợ.