Nguyên nhân mối nguy đó là tại ta ráng làm nhiều quá, và chỉ có một cách tránh nó là lập lại chương trình, làm bơn bớt đi những cái nghề, càng học, càng ham, và có những kẻ thích hăm hở gắng sức tới nỗi luôn luôn như không kịp thở.Tôi chắc chắn có nhiều người rất tốt, nếu bắt buộc lựa chọn trong hai điều, một là đọc tập "Thiên đàng đã mất" (tập thơ của Milton - người Anh kể về tổ tiên loài người phải đày xuống cõi trần.Bạn bị "nhốt trong châu thành" bạn thích du lãm ở đồng quê, thích nhận xét đời sống của muôn loài? (tiêu khiển đó làm mở mang tâm hồn người ta).Vậy đợi tới tuần sau hoặc ngày mai là việc không lợi gì cả.Lẽ ấy có vẻ đương nhiên.Nó ngắn quá đi thôi.Đáng lẽ tôi chỉ cho bạn thì xin bạn chỉ lại cho tôi.Thưa bạn, tôi nhiệt liệt lập lại rằng tôi viết cho bạn đấy.Tôi sợ những lời khuyên của tôi có giọng dạy đời và đường đột quá.Đáng lẽ nói: "Xin lỗi anh, tôi không thể tiếp anh được, tôi phải chạy lại sân quần vợt đây" thì bạn phải nói: "Xin lỗi anh, tôi không thể tiếp anh được vì tôi phải làm việc đây".
