Cũng thành thói quen rồi.Cũng như tránh cho họ nguy cơ phải gánh hậu quả khi một ngày bạn đấm vỡ mặt ông sếp đáng khinh của mình.Tôi đã viết cái truyện Mất và tôi cũng tính hoài đến những chuyện như thế này, chẳng bất ngờ nếu xảy ra.Tin hay không rồi bác ta cũng giải mình đến đồn công an nơi gần nhất.Có người đi thẳng tắp, sải bước đều với khuôn mặt vô cảm.Và thích được dẫn đi hơn.Mùi mực, cá ba chỉ nướng, rượu trắng bay thơm phức.Tự an ủi anh mới bước vào đời không ăn thua.Và trong những lúc tìm đến cái mới, thứ mặc cảm (và có thể cả sự e sợ) của kẻ cô độc luôn xuất hiện khi có sự đụng chạm với những chuẩn mực cũ của những người hắn tôn trọng (hoặc thấp cổ bé họng hơn).Vừa rồi đi đá bóng với thằng em về qua bị tắc mãi ở đó.