Như vậy tôi dần dần tập cho họ chú ý tới người.Tối đến, tôi mệt lắm, và tin rằng không có cách nào khác hết.Chúng tôi liền lặn xuống hơn 50 thước để trốn và để tránh những thuỷ lôi của địch.Và bao giờ tôi bắt đầu sống như vậy? Tuần sau?.Mà nếu họ có hỏi ý tôi, thì trước kia bàn cải mất ba giờ, nay cũng chỉ mất một giờ thôi.Mấy chục năm trước, có một thanh niên khác tên Sam, rất chán cái việc phải đứng suốt ngày tiện bù loong trong một xưởng nọ.Bà quyết sẽ tìm cái vui trong tình cảm của bà: bà quyết ngắm sao.Và khi tổng động viên, hồi chiến tranh vừa rồi, cứ năm thanh niên thì phải loại đi một vì thần kinh có bệnh hoặc suy nhược.Vì ốm đau hoài, bà Eddy sớm nghĩ tới khoa "chữa tinh thần".Mà thiệt ra - lời bà nói- nếu quân Lùn không tấn công Trân Châu cảng và làm cho tôi xúc động mạnh tới nỗi khỏi bệnh, thì có lẽ đời tôi tuy sống cũng như chết.
