Lần trước là sự nhục nhã của một thằng đàn ông.Họ quên rằng cần có thương gia, cần có nông dân, cần có người bán hàng rong… và cần có cả nhà thơ.Cơ bản là không muốn lắm.Mẹ bảo: Sao? Tôi cười: Bệnh viện tâm thần ấy.Không biết trận chung kết này, ở nhà có một vé, ai đi.Lát sau, bác bạn lên, mang theo chiếc đồng hồ báo thức còn kêu.Hay đó là một giấc mơ ám ảnh ta? Ta phải đến bên nàng…Những tác phẩm xấu sẽ không thể nhập vào và điều khiển người nếu người ta được giáo dục và chăm sóc tốt.Bỏ quên cả kiệt tác nung nấu.Cháu ở đây với các bác là cháu quí các bác, các anh chị lắm.