Và vấn đề đó giải quyết xong lập tức.cùng bạn ông ta chẳng biết chút gì hết, chỉ trích bậy.Cô thứ nhất chê tôi mà làm tôi hết muốn học.Mỗi khi Ngài đi dạo gần tới nhà riêng của chúng tôi, dù chúng tôi có đứng khuất thì cũng kêu chúng tôi và chào lớn tiếng".- Chúng tôi không có người giám thị nào hết - ông giám đốc trả lời - Có lẽ cũng có người ăn quịt, nhưng chúng tôi không cần biết tới.mà dùng những chữ mềm mỏng hơn như "tôi thấy", "tôi tưởng tượng", "tôi hiểu rằng", "có lẽ rằng".Khi ta có lỗi, ta có thể nhận lỗi riêng với ta.Buổi học sau, "tội nhân" đó đứng dậy, nhìn thẳng vào các bạn, đọc lớn tiếng những lời chửi đó của họ.Ông ta không chịu nhận mình lầm, cãi: "Sao? Câu đó mà của Shakespeare sao? Không thể được! Thậm vô lý! Rõ ràng trong Thánh kinh mà! Tôi biết".Khi đó tôi đã quảng cáo, in vé, bán vé, xếp dọn đâu vào đó rồi.