Nhưng là lợn thì rất hay tự hào.Gần cuối buổi, đang bê chai thì có một người đàn bà chưa già ngồi ăn ở bàn bên trái gọi giật lại: Mày ơi, dọn chỗ bát này đi.Để thay đổi những điều cần và có thể thay đổi.Qua ngần ấy năm, mới trào được vài giọt thôi ư? Rồi vụt rơi xuống đất.Lại không đủ minh mẫn để xử lí những vụ tiếp theo.Đấu tranh cũng là hiện sinh, tớ thích thế.Còn bao nhiêu cái để khám phá.Lúc tôi khóc, mẹ khóc.Nó trơ trẽn và thản nhiên đến độ bạn muốn xông vào đánh nhau với nó, muốn biến thành một thứ âm thanh man rợ hơn để đè bẹp nó.Thế mà một hôm bạn dám tưởng tượng ngồi bên cô ấy, nói: Cho anh cầm tay nhé.
