Tôi để họ hơi lo, một chút thôi, để họ có một chút hạnh phúc tìm kiếm.Tôi sẽ kể nhưng đã 9h kém 10, sắp đến giờ học 3 tiết sau.Lát sau, tôi rủ ông anh ra.Bác nói thế cháu có ý kiến gì không? Tôi cứ cúi đầu.Cố tìm lí do cho có lí do chứ có khi chả có lí do gì cũng thôi thúc phải viết.Con người vẫn làm khổ nhau bằng những sự chán và nhàm chán đấy thôi.Mà không, lúc ấy, có lẽ im lặng là hạnh phúc.Tôi là một kẻ có trái tim nhạy cảm và yếu đuối.Cũng có thể không, người đời thờ ơ lắm, chỉ để ý đến những gì mang tính kích động mà thôi.Những câu thơ hay bây giờ có lẽ không còn xuất thần, lại chắc chẳng còn mấy thơ ngây.
