Chỉ có một cách giải quyết thôi, vứt bớt những gánh nặng vô hình đi.Ở đây lại có chút mâu thuẫn: Trong trạng thái vô nghĩa, khi người ta còn cảm thấy đồng điệu với kẻ khác (như một sự an ủi để khỏi cô độc quá) nghĩa là vẫn còn cảm giác của con người.Sức khỏe phải tự mình giữ.Đòi hỏi một sự hy sinh và đùm bọc lẫn nhau ngay lập tức trong cả một cộng đồng con người lây nhiễm sự vị kỷ, sức ì và thiếu niềm tin mãn tính là một điều viển vông.Và tôi phải đành lòng tiêu diệt.Sao có một quãng đường mà mình đi chậm thế? Mình muốn mọc ra thêm muôn ngàn đôi chân hoặc không còn chân gì nữa.Nhưng bạn luôn có cảm giác mình chẳng phải là nghệ sỹ.Đêm nay viết, ngại thay bút mới.Có lẽ nếu có vé tháng tôi đã mua.Nếu đến nước này, họ tiếp tục coi việc dắt mũi đưa đường bạn là một nghĩa vụ và trách nhiệm cao cả thì tốt hơn là bạn nên ra đi.