Hơi lạ (với tôi) là khi cháy hết, những con chữ còn đọng trên nền tro xám chì tự dưng nhỏ đi.Như người đầu bếp thiên tài mất hết khứu giác, vị giác.Tôi không sống trong môi trường nghèo đói, bị áp bức, bóc lột.Như lấy đất ở mảng đê này đắp sang mảng đê vỡ kia.Chán ngán vì làm phận con cháu cảm thấy mặc cảm và ích kỷ khi chán ngán.Cả món tinh thần cũng thế.Với bác gái, tôi không dám im lặng khi bác hỏi.Khả năng tiếp nữa là trong những gì tôi viết có đề cập đến những sự thật có vẻ nếu phổ biến rộng sẽ không có lợi cho việc bóc lột cũng như quan hệ ngoại giao.Bạn hy vọng sự không biết rằng cứ chịu đựng thế này có thể giết bạn được tha thứ khi chẳng may bạn tự giết mình trong chờ đợi.Tôi biết, chỉ vì tôi trông ngứa mắt.