- Ông cũng bị xiềng xích giống như một kẻ nô lệ sao? – Hadan Gula lại càng thắc mắc.- Anh đừng nói như thế chứ Zabado! – Megiddo cãi lại.Thêm nữa, mặc dù đã chung sống với nhau nhiều năm, nhưng tôi vẫn không sinh được một mụn con nào.Dabasir cũng không có ý chia sớt với anh chút gì cả, thậm chí cũng không đẩy cho anh một vụn nhỏ bán mì nhỏ, mà để nó rơi xuống sàn nhà.Một người trong bọn họ giở cái nón rách của mình ra rồi cúi gập người xuống thật sâu vừa chào, vừa la to:Điều đó cho thấy tính do dự vẫn luôn tồn tại trong tất cả mọi người, trong khi chúng ta lại luôn mong muốn được thành đạt và giàu có.Nghe đến đây, ông Arkad không nhịn được nên đã cười lớn.- Còn đây là một câu chuyện khác.Cậu nghĩ như thế nào, Tarkad? Cái dạ dày trống rỗng của cậu có làm cho đầu óc của cậu sáng suốt hơn không? Cậu có sẵn sàng lấy lại uy tín và lòng tự trọng của mình không? Cậu đã nhìn thấy giá trị thật của cuộc sống chưa? Cậu có mong ước trả hết các món nợ của mình và trở thành một con người đáng kính ở Babylon không?Một lát sau, bà thở dài và cất tiếng nói:
