Và tôi lại muốn khóc vì bất lực.Nếu mai này có dịp làm phim, tôi nghĩ, đó là một cảnh quay không tồi.Cái nơi mà mấy tháng trước mẹ đã rủ nhưng tôi không đi.Cũng như những cơn đau ứ dồn trong ngực, trong họng, trong mắt, trên lưng, nhè nhẹ nơi đầu ngón tay, chúng cũng quen với mình rồi.Là thích cái gì thì làm cái đấy.Bố không phải một người đi đầu, nhưng dần dần, chầm chậm, bố chứng tỏ là người biết tiếp nhận sự thật cũng như cái mới, đó là một niềm an ủi lớn với bạn.Tôi biết nó nhạy cảm và có những năng lực tiềm ẩn.Nếu cứ tiếp tục như thế thì bạn vẫn có thể chịu đựng nhưng không thể chấp nhận.Điều này rất dễ hiểu và càng dễ hiểu hơn khi đây đang là thời đại của sức mạnh trí tuệ.Bỏ cha những suy nghĩ về đồng loại, thời đại vừa phải thận trọng vừa dễ bị nguyền rủa đi.