Bấy giờ trên đường chật ních những người qua lại, vẻ mặt rất hân hoan.Ngài tuyên bố chỉ có điểm quan trọng nhất trong Tôn giáo là: hết lòng yêu Thượng Đế và yêu người cũng như yêu chính bản thân ta.Rồi tôi tự nhủ: "Phải thôi ngay đi! Không được ưu tư nữa.Ở nhà mẹ già đau thập tử nhất sinh.Khi lớn lên tôi đi làm ăn ở xa, mỗi năm gần tới lễ Giáng Sinh tôi luôn luôn gởi về ba má tôi một tấm ngân phiếu và năn nỉ hai người ăn tiêu cho sung sướng một chút.Bạn đã nghe những người thuyết giáo nhắc hoài câu ấy.Cháu hỏi: "Má, sao kỳ vậy má? Mới dậy lúc nãy, sao bây giờ lại vội ngủ?".Kipling không kém, cũng nổi lôi đình.Nhờ sự phác giác ấy mà tinh thần tôi ra khỏi cõi mê man và bắt đầu suy nghĩ được một chút.Chúng ta thử xem nào.
