Sau hai tuần (chỉ làm ngày chẵn còn ngày lẻ ngủ li bì), bà chị, sếp, ký cho trưởng phòng phát cho tôi một tờ giấy lĩnh lương: 200 nghìn.Cũng như những cơn đau ứ dồn trong ngực, trong họng, trong mắt, trên lưng, nhè nhẹ nơi đầu ngón tay, chúng cũng quen với mình rồi.Ông anh nằm trong bể một lát thì thò tay bấm vào cái nút.Và như thế, dễ chả hay gì nữa.Thế thì anh không dám.Biết rõ bạn là cái gì để làm gì.Cứ giờ nào là đổ từng ấy tiếng chuông.Không muốn xé mà cũng không định làm kỷ niệm.Khoảng cách vô hình.Bạn không tự hào là thiên tài vì cảm thấy, đáng nhẽ chúng ta phải là thiên tài cả rồi, với những gì mà quá khứ đã để lại.