Bạn sẽ phải dẻo dai, phải xoạc ra, phải dài chân ra mãi.Chỉ là trò chuyện nhẹ nhàng trước khi đi ngủ thôi.Sự ngồi im trên giảng đường, trên xe máy, trong khuôn viên bệnh viện mà không có gì làm… giết chết bạn.Đi đâu cũng được, bạn biết sinh tồn, lỡ cơn bệnh giết bạn trong sự đơn độc cũng chẳng sao, bạn đã làm hết cách ít ra là cho đến lúc này.Anh bạn bên trái bảo khán đài A bao giờ cũng buồn hơn các khán đài khác.Nhưng họ cũng không trút giận vô cớ.Ta cõng nàng đi trên sóng.Nó muốn khám phá tôi.Mỗi khi bác muốn tìm đến một sự tự thanh minh, tự an ủi, một sự giải thoát khỏi bộn bề, khỏi nỗi cô đơn dù mỗi ngày giao tiếp với cả chục cả trăm người.Ví dụ hôm trước đi học về, 21 tuổi, thấy người lạ, chưa kịp mở miệng, bác đã bảo: Chào cô đi con.